7 tháng 2, 2013

Tạ ơn



Đôi mắt cha mẹ sinh ra
Có khoảng trời trong xanh trong ấy
Và cha mẹ mất cả đời để bảo vệ khung trời ấy
Em nào vì anh mà hoen tím cả mùa qua.

Ấy thế mà, em đã thương anh.
Khi em còn chưa biết được
thì cũng đã hoen tím nửa cánh đồng
Sông nước lặng, nhìn lúa mùa nghiêng nghiêng sóng
Chở xuân xanh qua bao nỗi nhớ mong.

Từng ấy mùa em cũng đã vì anh
Mà rụng cả cánh chiều loang tím vỡ
Vai em trần còn đẫm hương hoang lỡ
Hoa biếc vừng hóa những khúc màu rơi

Em vương, nên câu hát còn à ơi!
Sóng biển bạc còn rì rào ru năm tháng
Xin chút ngày để trời nghiêng khúc hát
Đổ xuống thềm ướt cả gối chăn xuân.

Đêm qua những vì sao nhìn nhau rưng rưng
Sáng nay màu xanh em ướm đã đong đầy
Nửa cánh đồng em chạy không đuổi kịp
Bước chân còn in dấu mãi tháng năm

Đấy là màu xanh em ướm gởi cho anh
Dẫu là anh còn chưa biết được
thì cũng đã xanh ngát nửa cánh đồng
Hương cám lặng, nghe câu hò run run nhịp
Chở trái tim qua bao nỗi nhớ mong.

Cưỡi mây chiều, em cũng đã mênh mông
Bàn tay khẽ đan khâu mùa lưu luyến
Cột mái tóc vén ngang lưng trời tím
Rớt lối về dưới những giọt sương mai

Hoa ướm vàng gọt nắng thả bờ vai
Trĩu hương nồng vào mơn đồi môi vắng
Cha mẹ hỏi em cười rưng sóng mắt
Tạ ơi đời thu thổi ngát trời xuân.

1 tháng 2, 2013

Vào nhà



Tôi đã sống trong căn nhà ấy rất lâu rồi.
Từ khi con đường trước nhà còn mọc đầy cỏ dại, xen sỏi đá.
Khi mưa xuống, róc rách nghe quen.

Đôi khi líu lo tôi hát
Vui vui
Đôi khi quấn chăn tôi ngủ
Khò khò
Đôi khi,
Nhìn lên trời,
thấy mặt đất
Ngỗn ngang.

Không biết dưng đâu, mà bầu trời đầy nắng, đầy gió, mây và mưa...
Đất dưng đâu trăm con côn trùng í ới, hú hí, lúc nhúc chen, dẫm, gọi.
Mà lỗ loang.

Chẳng, tôi hay buồn bắt con chuồn chuồn, mà chơi
Hay, tôi vu vơ bắt con thơ làm mồi giăng lối
vào nhà
Dĩ nhiên là, chẳng, tôi hứng hí mắc cái sào hái quả sầu, để ngu ngơ.

Chiều,nắng tắt
Sáng, nắng lên.
Tôi lọc từng giọt nắng, đến bao giờ?
Đến bao giờ?
Cho đủ

Đêm, mắt ghé
Khuya, môi đi
Tôi chắt từng giọt sương, đến bao nhiêu?
Đến bao nhiêu?
Cho đầy
căn phòng
trong ngôi nhà, yêu anh.

7 tháng 1, 2013

Hoa nở


Giọt nước xanh trong
Ươm chút dịu dàng
Len vào khe nhỏ
Hạt sống lên mầm

Nước từ biển khơi
Nên hòa vị mặn
Rơi từ lưng nắng
Thấm vào rễ sâu

Nước từ mật hoa
Nên hương thoang thoảng
Run theo nhịp chảy
Lá biếc trên cành

Nước ngang qua đồng
Đem cay lên mắt
Nhỏ vào nhụy thắm
Hoa nở bên trời

21 tháng 12, 2012

Lặng lẽ

Em ngồi nhặt lại kí ức
Cân đo đong đếm
Xem đã đủ cho một yêu thương nữa không.
Nhưng sao mờ nhòa quá
Là kỉ niệm đã mờ nhòa
Hay mắt em mờ nhòa
Vì sự ngăn cách
Của dòng sông.

Dòng sông mà ngày ngày em bơi lội để đến với anh
Nhưng mãi chẳng tới bờ
Có phải ở phía bờ cây đã mọc, hoa đã nở ?
Hay phía bờ vẫn cô lạnh một nhánh sầu bơ vơ ?
Em ngốc quá phải không, cứ hỏi và cứ nhặt.
Em nhặt lại từng kí ức và đan thành chiếc áo
Khoác vào những ngày đông muộn màng
Nhưng chẳng ấm bằng ánh nắng anh đã chỉ cho em.
Ở phía bờ bên ấy
Nên em mò mẩm gom lại tất cả kỉ niệm kết thành chiếc bè đưa em sang
Chèo qua nỗi buồn và khao khát
Qua gập ghềnh biển nhớ
Qua những con thác ngốc nghếch và khờ dại
Qua cả những mảnh đá vỡ chia ly và đau đớn
Mệt lã
Mờ nhòa
Những ngón tay em run lên bần bật rồi khóc nức nỡ
Như đứa trẻ đi lạc giữa mùa đông
Hỏi đâu là bờ, đâu là bến ?
Đâu là anh ?
Câu trả lời vẫn biệt tăm.

Anh biết không, mây tuốt tì ở trên cao
Nhưng chỉ cần đưa tay vén là ánh nắng sẽ chan hòa cả mặt đất
Nhìn vào mắt em anh sẽ thấy những bông hoa mọc trên vai anh
Hương sẽ tỏa trên vành môi thơm ngát, nương theo màu tóc chảy suốt dòng yêu thương.
Mật ngọt rót mãi
Chẳng đầy một ly rượu giao bôi.

Xa quá phải không em?
Xa quá phải không anh?
Dưng sao em vẫn thấy.
Một chiếc bóng khờ ngồi dưới gốc cây
Giấu bàn tay hao gầy năm tháng
Bán đứng lồng ngực ươm nồng trái tim khát
Nhánh còn lủng lẳng một bài hát dang dở
"Thương nhau một miếng trầu cau..."

Cân ngang đo dọc
Chiếc bè vẫn đủ cho cả đời của hai ta.
Vậy mà mùa đông vẫn ôm tình không thành tiếng
Lặng lẽ nhìn...